Có những giai điệu Yorushika khiến tôi muốn tìm về những ngày còn nhìn thế giới thật đẹp qua ống kính máy ảnh. Một cái tôi không tên thì thầm với cái tôi yếu ớt này rằng: không được phản bội cái tôi trong quá khứ.
Bài viết số 41: 23 tuổi
Tôi, wibi yêu nước, Nikonian chân chính, Cộng con, Nga con, Fan Na lùn, Consul Bonavadeur, Bonachan Shashinka, không làm gì cả và không biết gì cả, đã ra trường dù đang nợ đồ án và nijyuusan sai desu =))
34 giờ trên tàu Thống Nhất
Không chỉ đơn giản mà có khi không còn là một phương tiện di chuyển, tàu hoả ngày nay là một chuyến du lịch, một bữa cafe đặc biệt giá mắc, không gian suy tư để lạm bàn về sự vận động của vật chất, một trải nghiệm không thể thiếu cho bất cứ một nhiếp ảnh gia nào đặt chân tới Việt Nam.
Thở một chút . . .
Có thể đạt được sự khách quan trong đánh giá cá nhân được không? Có những người lính ra đi ở tuổi 20, tôi bây giờ đã sống tới tận 22 tuổi. Tôi có thể note lại rằng, tôi có phần nào đó may mắn hơn họ.
Một buổi chiều thứ sáu, kì học thứ tám
当たり前みたいな顔して、青い春を食らってみたんだ。甘すぎてとろけそう、でも毒にもなるかも。 伸びていく影を踏みしめて、早くうちに帰ろう。世界は狭い なんて大きな嘘だ。
Bài viết số 24: お誕生日おめでとう
皆さん、こんにちは、ボナちゃんです、ウィブーです、ニコンニアンです。初めまして。今日は二千二十三年五月二十四日です、私の誕生日です。お誕生日おめでとう。>o<”
9 МАЯ
Trí nhớ quá ngắn, thậm chí còn chưa qua một thế kỉ. Quá trơ trẽn, chúng bôi nhọ Chiến thắng, chúng bóp nghẹt, phỉ nhổ và khinh miệt cuộc duyệt binh của chúng ta. Chúng không thích sự thật rằng, những người lính Nga đã cứu thế giới.
私はニコンちゃんです。
Nikonchan à, cậu đẹp quá, tớ vui quá, người ta thì có đôi có cặp, còn tớ thì có Nikonchan.
