34 giờ trên tàu Thống Nhất

Không chỉ đơn giản mà có khi không còn là một phương tiện di chuyển, tàu hoả ngày nay là một chuyến du lịch, một bữa cafe đặc biệt giá mắc, không gian suy tư để lạm bàn về sự vận động của vật chất, một trải nghiệm không thể thiếu cho bất cứ một nhiếp ảnh gia nào đặt chân tới Việt Nam.

Làm ơn, hãy ghi lại tôi.

Kimi là một Nhiếp ảnh gia, ghi lại tôi trước khi tôi tan biến được không? Có một thời tôi từng đem lại nhiều phiền phức cho cậu, nhưng, tôi cũng đã đưa cậu tới những mặc khải cậu chưa từng biết tới nếu chỉ ngồi trên lưng ngựa từ ngày này qua ngày khác.

Kì chín

Một lời từ chối là chút an ủi với tôi cho những vấn đề kể trên, nó cho tôi biết nếu ra ngoài Xã hội lớn kia, tôi vẫn không phải là một thứ phế vật mà vẫn có năng lực kiếm được số của cải mơ ước, nhưng nó cũng là lời nhắc rằng tôi phải cố gắng để không ngộ nhận sự phi thường đó, đó đơn giản chỉ là một cơ hội, và không chính xác lắm khi dùng đó đo lường giá trị của tôi bây giờ.

Thở một chút . . .

Có thể đạt được sự khách quan trong đánh giá cá nhân được không? Có những người lính ra đi ở tuổi 20, tôi bây giờ đã sống tới tận 22 tuổi. Tôi có thể note lại rằng, tôi có phần nào đó may mắn hơn họ.

9 МАЯ

Trí nhớ quá ngắn, thậm chí còn chưa qua một thế kỉ. Quá trơ trẽn, chúng bôi nhọ Chiến thắng, chúng bóp nghẹt, phỉ nhổ và khinh miệt cuộc duyệt binh của chúng ta. Chúng không thích sự thật rằng, những người lính Nga đã cứu thế giới.